CHƯƠNG 35: ĐỊA LINH HỎA PHONG, THẦN TRIỀU NGHỊ SỰ
Thái Sơ Thần Triều, một triều đại đã lắng đọng qua vô tận tuế nguyệt, lơ lửng giữa vùng hư vô nguyên thủy. Con đường dẫn đến đây là một trường kiều bằng ánh sao, ngưng tụ từ ánh sáng của những vì tinh tú đã tồn tại hàng trăm vạn nghìn năm từ thuở viễn cổ.
Bất chợt, từ bên ngoài Triều, một tiếng hô hoán của thị vệ vang lên, thanh âm trang nghiêm mà vang vọng, xuyên qua từng tầng không gian:
"Phụng mệnh Chân Quân, mời Mị A Tiên Tử cùng Mặc Di Tiên Tử vào Địa Linh Hỏa Phong Đàn"
Âm thanh vừa dứt, lại có một tiếng hô khác lặp lại, như để khẳng định sự trọng thị:
"Chân Quân mời hai vị Tiên Tử vào đàn nghị sự"
Điểm cuối của trường kiều là Địa Linh Hỏa Phong Đàn.
Thánh đàn mênh mông không thấy giới hạn, được đúc từ một loại thần kim màu đỏ sẫm không rõ tên. Trên những cây cột trụ khổng lồ cắm thẳng vào hư vô, từng con hỏa phượng hoàng nhắm mắt ngủ say, trên thân khoác một vẻ tang thương của thời gian
Giữa đàn, một ngọn lửa thiêng màu vàng kim lặng lẽ cháy, nhưng khi chủ đề về Thương Khung được nhắc đến, ngọn lửa khẽ dao động, tản ra một luồng khí tức nóng rực hơn thường lệ, như thể chính nó cũng cảm nhận được sức nặng của ván cờ sắp tới.
Trong cái không khí tĩnh mịch đến đáng sợ ấy, vài trăm bóng người đứng lặng như những pho tượng đá
Họ là những trưởng lão, những tướng quân mạnh mẽ nhất của Thần Triều, khí tức đã hoàn toàn thu liễm, hòa làm một với sự cổ lão của thánh đàn
Từ ngoài thánh điện, bóng dáng của hai vị nữ tử bước đi thanh thoát như gió, mỗi bước đi lại ẩn hiện một hình bóng khác
Lúc này bên trong Địa Linh Hỏa Phong Đàn, Thái Nhất Chân Quân cất tiếng, thanh âm phá vỡ sự tĩnh mịch: "Kính mời các chư vị ngồi."
Tất cả ánh mắt đều hướng về bảo tọa cửu long
Nơi đó, Thái Nhất Chân Quân (tu vi: Cửu Cảnh Linh Chủ, Trung Kỳ) ngồi thẳng, uy nghiêm, ánh mắt nhìn xuống bao quát toàn trường. Chàng vận long bào khắc chạm rồng bay, phong tư hoa mỹ
Bên dưới, Tiên Tử Mặc Di (tu vi: Thần Chủ Cảnh sơ kỳ) tựa một làn khói mỏng, khí chất thoát tục. Cạnh nàng,
Mị A (tu vi: Vô Thượng Tiên Cảnh Đỉnh Phong) ngồi ngay ngắn trên ghế, một thân hắc y, dung mạo tuyệt mỹ nhưng đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng.
Bỗng nhiên, Thái Nhất Chân Quân cất tiếng, thanh âm phá vỡ sự tĩnh mịch của vĩnh hằng.
"Thương Khung... đã gửi thư mời."
Chàng khẽ phất tay. Một cuộn da thú cũ kỹ, được niêm phong cẩn thận bằng một dấu sáp mang huy hiệu của Thương Khung Triều Đại, nhẹ nhàng bay đến tay chàng. Chàng phá vỡ niêm phong, lướt mắt qua những dòng chữ bên trong.
Vị Tinh Diệu của Thương Khung, người vốn quen nhìn đời từ trên cao, nay lại hạ cố gửi thư mời kết minh. Chư vị nói xem, đây là ván cờ lớn đến mức nào, mà khiến một người như bà ta cũng phải tìm đến chúng ta?
Không gian im lặng như tờ. Việc một thế lực luôn đóng cửa như Thương Khung lại chủ động gửi thư mời là một chuyện xưa nay chưa từng có.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Mị A.
Nàng không đáp lời ngay. Nàng từ từ đứng dậy khỏi ghế ngồi. Tà áo hắc y của nàng không hề tung bay, mà như một dòng nước đen tĩnh lặng. Nàng bắt đầu đi một vòng quanh khu vực trung tâm. Mỗi bước chân của nàng không chỉ tạo ra tiếng 'ong' nhẹ, mà còn khiến những đường vân cổ xưa trên nền thần kim khẽ sáng lên rồi lại tắt, tựa như nàng đang đi trên một bàn cờ vũ trụ, mỗi bước đi đều đang tính toán hàng vạn khả năng, khiến cả không gian cũng phải nín thở dõi theo.
Thương Khung... Lão Bà Bà đó hành sự luôn không theo lẽ thường. Đại chiến liên miên, thâu tóm các thế lực, mục đích chắc chắn không nhỏ
Viên linh căn... Ván cờ này, e rằng còn có kẻ khác đang đứng sau thao túng. Thiên quân đã nói tin ở Trụ đạo tâm là giả, vậy thì cái bẫy này được giăng ra cho ai?
Sau khi đi hết một vòng, Mị A dừng lại, xoay người đối diện với bảo tọa.
"Chân quân," thanh âm nàng trong trẻo nhưng lại mang một sự lạnh lẽo thấu xương, "chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ
Theo tai mắt của ta, Lão Bà Bà đó gần đây đại chiến liên miên, mục đích vẫn là vì Viên linh căn trong trận chiến tiên cổ của vị tiền bối tóc trắng năm xưa."
Đôi mắt nàng tĩnh lặng, nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy áp lực
Nhưng điểm mấu chốt là, ván cờ này Thương Khung không phải người chơi, mà cũng chỉ là một quân cờ
Theo tin tức tuyệt mật từ Thiên quân Giám Chủ , tin đồn về Linh Căn tại Trụ Đạo Tâm... chỉ là một cái bẫy, một sân khấu giả tạo được dựng lên
Có kẻ đang muốn mượn tay tất cả các phe phái, bao gồm cả chúng ta, để diễn một màn kịch đẫm máu, hòng đạt được một mục đích còn lớn hơn, một mục đích có thể làm thay đổi cả trật tự của vũ trụ.»
Lúc này, Mặc Di cũng lên tiếng, giọng nói hư ảo tựa sương khói
Chân quân, Cửu U Thần Triều không chỉ xác nhận tin đó là giả, mà họ còn phát hiện ra một luồng khí tức cổ xưa, có khả năng che đậy và bóp méo Thiên Cơ, đang bao trùm khu vực được đồn đoán. E rằng, cái bẫy này còn phức tạp hơn chúng ta tưởng
Nụ cười trên gương mặt Thái Nhất Chân Quân đã hoàn toàn biến mất
Ngón tay đang gõ nhịp của chàng khựng lại. Đôi mày tú khí chau lại, ánh mắt không còn vẻ ung dung, mà trở nên sâu thẳm, ẩn chứa một sự tính toán lạnh lẽo. Nếu ngay cả một thế lực như Thương Khung cũng bị lợi dụng, thì kẻ giật dây phía sau... thực lực và mưu đồ của hắn kinh khủng đến mức nào?
Ván cờ này, đã vượt ngoài tầm kiểm soát của các Triều Đại thông thường.
"Vậy theo các vị," chàng cất giọng trầm trầm, vẻ sầu lo hiện rõ, "kế sách bây giờ nên thế nào?"
Mị A không do dự đáp
Thần đề nghị 'tương kế tựu kế'
Chúng ta sẽ chấp thuận lời mời, nhưng phái đoàn không chỉ để thăm dò. Một mặt, chúng ta tỏ ra hữu hảo để không đắc tội với Thương Khung. Mặt khác, đây là cơ hội để chúng ta đường hoàng tiến vào ván cờ, không phải với tư cách người chơi, mà là người xem kịch
Chúng ta sẽ để cho các bên tự diễn, tự bộc lộ, và từ đó tìm ra kẻ thực sự đang đứng trong bóng tối. Lấy tĩnh chế động, mượn lực đả lực, biến sân khấu của kẻ khác thành vũ đài của chính mình, đó mới là thượng sách.